Tác giả:
Dưới bầu trời nứt toác, từng tia sấm chớp giáng xuống như lưỡi kiếm của thiên địa, xé toạc không gian, soi tỏ cảnh tượng hoang tàn vô tận. Cả Đại Lục Liên Hoa giờ đây chỉ còn lại những mảnh vụn vỡ nát, lơ lửng giữa vực sâu tuyệt diệt. Dòng hải lưu cuộn trào bên dưới, từng cột nước khổng lồ vươn lên như muốn nhấn chìm tất cả vào hư vô.
Giữa thiên địa điêu tàn, hai bóng người đối diện nhau trên mảnh đất cuối cùng còn sót lại. Một kẻ toàn thân bê bết máu, y bào rách nát, khí tức suy kiệt đến mức khó có thể chống đỡ. Một kẻ khoác hắc bào, đôi mắt sâu thẳm như vực không đáy, trường kiếm trong tay phản chiếu ánh lôi quang lạnh lẽo, tựa như tử thần đứng trước giờ phán quyết.
Giọng nói khàn đặc vì bi thương vang lên giữa cõi mênh mang:
“Nếu được quay lại ngày ấy, ta ước bản thân tàn nhẫn hơn… Thì mọi chuyện đã không thành ra thế này.”
Gió lạnh quét qua, mang theo hơi thở mục rữa của một thế giới sắp diệt vong. Kẻ đối diện nhếch môi, trong mắt lộ ra tia giễu cợt lẫn cay nghiệt.
“Thiện lương giúp ngươi được những gì?”
Hắn phất tay, chỉ vào cảnh tượng hoang tàn xung quanh, nơi từng là những đại lục trù phú, từng có hàng tỷ sinh linh sinh sống. Giờ đây, chỉ còn lại những mảnh vụn của quá khứ, bị vùi lấp dưới cơn cuồng nộ của đại đạo.
“Xem đi! Gia đình… người thân… bằng hữu, đến cả huyết mạch cuối cùng, ngươi cũng không giữ nổi. Vậy tại sao vẫn cố chấp?”
Kẻ toàn thân đầy máu khẽ nhắm mắt, bàn tay run rẩy siết chặt lấy chuôi kiếm đã mẻ nát. Giọng nói của hắn không lớn, nhưng từng chữ như khắc vào hư không, mang theo đau thương khôn xiết.
“Ngoan cố? Đến lúc này, điều làm ta đau khổ nhất không phải Cửu Giới bị ngươi tàn phá ra sao, mà là vào những thời điểm quan trọng nhất… chính ta lại quá yếu đuối.”
Hắc y nhân trầm mặc trong khoảnh khắc, rồi khẽ cười nhạt. Không chút do dự, hắn nâng trường kiếm, ánh kiếm lạnh như băng chĩa thẳng vào kẻ đã hoàn toàn cạn kiệt khả năng chiến đấu.
“Trăn trối xong ư?”
Lưỡi kiếm khẽ run lên dưới tia sét đang giáng xuống, tựa như đã không còn gì có thể ngăn cản đòn kết liễu.
“Yên nghỉ đi, ta sẽ thay ngươi trở về Liên Hà, vĩnh biệt ngươi… cũng như chính ta trong một hình hài khác.”
Trời đất rung chuyển dữ dội. Một cơn cuồng phong gào thét cuốn phăng tất cả, sấm sét dội xuống như muốn xé nát cả không gian. Mảnh đất cuối cùng cũng bắt đầu rạn vỡ. Những khe nứt sâu thẳm hiện ra, xuyên suốt từ đại địa đến tận đáy hải dương, như những vết thương chí mạng của một thế giới đang hấp hối.
Đại thế giới, từng giây từng phút, đang đếm ngược đến hồi lụi tàn.
Đang tải chương...
Không tìm thấy chương nào
0 chương